Đè em thư sờ quít đụ tới tấp lên đỉnh quá phê, Chứ sao anh nói của người anh yêu, mà hổng phải là chị? Mình cười. – Anh… Chị đó… mất rồi hả? Mình im lặng. Mèo Con cũng thấy hình như đã hỏi gì đó không hay, Cở quần em thư sờ quít đụ tới tấp lên đỉnh mới thôi nên cũng im lặng suốt dọc đường về, không còn nhí nha nhí nhảnh nữa. – Cảm ơn anh chở em về nha. Xin lỗi anh, em lỡ vô ý nhắc lại chuyện buồn. – Có sao đâu em. Anh không giận đâu, cũng có duyên gặp em mà – Dạ. Cảm ơn anh chở em đi ăn rồi chở về nha, em vô học bài nữa. Không chơi với anh được nữa. Rồi lại làm cái mặt mèo đó nữa. – Thôi em vô